Nguyễn Thành Sáng
Tổng số bài gửi : 5483 Join date : 27/01/2016
| Tiêu đề: Thơ Xướng Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thamthyphuong (52) Sat Feb 20, 2016 5:53 pm | |
| (Họa ngược từ dưới lên)
SANG CHIỀU
Đêm tỉnh lặng mắt sao chừng ngủ thức Đủ chong đèn cùng với ánh khuya trăng Buổi trăng rằm lừng lững nước sông dâng Gió ngao ngán qua dốc đèo khổ hận
Trải miền xa chuyến đi về mấy đận Như kiếm tìm mong mỏi dáng hình ai Quán gió buồn ghé lại nếm men cay Chợt liêu vọng mơ hồ vang khúc gãy
Những hồn đêm lạnh sâu môi tím tái Chờ lệ trời tức tửi uống mầm sương Trăng vẫy mây ở cuối bến giang tương Dòng nước đuổi nhau hoài như chuyển máu
Sông bình yên gió không về giông bão Sóng mơ màng, rĩa cánh cặp chim ương Đêm sâu cài cho gió mũ quân vương Nên gió kiếm thần dân dài rãi rác
Nhờ sáo lá tấu lên vài khúc nhạc Và tung hoa đom đóm chập chờn rơi Kiệu hoa về từ không gian thẳm vợi Váy nàng thu ren kết giải rong rêu
Và đêm thâu rồi sẽ đổi sang chiều Mặc bao thuở cuộc đời dâng khúc niệm Lá vàng khô sẽ đi vào cõi liệm Mầm xanh cành mở mắt ngắm thu phong
Từng rễ cây thơm thảo uống chung dòng Những hồn nghẹn phục hồi hơi thở lại Mùa xanh lá dịu dàng nâng cánh mõi Vàng mênh mông theo nước chở đi rồi..
TTP
BẤT ĐẮC CHÍ
Sau cuồng phong không còn gì nữa rồi Nhìn phía trước gập ghềnh, chân bước mỏi Ánh trăng vàng tàn rơi, không trở lại Và thuyền đời đã trải xác trên dòng!
Cả khung trời tan tác bởi cuồng phong Đường bước tới nay thành nơi tẩn liệm Tất cả giờ đây trở thành kỷ niệm Để nhớ nhung, lưu luyến dưới thu chiều
Sương cũng buồn,đêm giọt nhỏ trên rêu Bên hốc đá vọng hồn về xa vợi Giữa đêm mờ còn đó chút ánh rơi Hòa tiếng dế nỉ non thành lệ nhạc
Mầm xanh vượt bỗng chốc thành cỏ rác Bay dật dờ đây đó chẳng còn vương Cơn phũ phàng ngàn biến khắp tai ương Đẩy cánh gió lụy đường trong biển bão!
Dưới đêm đen nuốt hờn, dòng lệ máu Nhỏ u hoài từng chập biến sầu tương Rồi trải ra để hứng lấy buồn sương Hòa nhầy nhụa, thẩy vào bầu lạnh tái…
Chiều nay nhớ về chuỗi đời cánh gãy Nghe xót xa, đọng lại khoé nhoè cay Giờ qua rồi những cung đoạn sầu ai Chỉ canh cánh buồn thương đời lận đận
Thời gian đã trôi nỗi buồn, nỗi hận Chỉ tiếc cho một thuở mộng hồn dâng Mà chẳng được dang tay hái vầng trăng Để mãi sống bao lần trong nỗi thức!
NTS | |
|